Hai mươi lăm tuổi, vẫn còn độc thân, thì xin hãy cứ mặc kệ tôi với đời...
Khi duyên phận chưa tới, có cố gượng ép cũng chẳng thể thành duyên. Chồng con trước sau gì rồi cũng sẽ lấy, vậy thì hà cớ gì Người Lớn cứ phải âu lo?
Hai mươi lăm tuổi, vẫn còn độc thân, thì xin hãy cứ mặc kệ tôi với đời... |
Hai mươi lăm tuổi, mẹ nói: "Thế giới này đàn ông tốt vẫn còn rất nhiều, nhưng hãy chọn một người thích hợp nhất với con. Đừng nên so đo, suy tính quá nhiều để làm gì, bởi không có chàng trai nào là hoàn hảo cả".
Hai mươi lăm tuổi, thiên hạ nói: "Bằng tuổi này ngày xưa chúng tôi đã con đàn cháu đống cả rồi đấy".
Một cô gái hai mươi lăm tuổi thực ra chịu rất nhiều áp lực. Công việc, gia đình và chuyện chồng con. Nếu như hai mươi lăm tuổi mà vẫn chưa có người yêu, đương nhiên, một nỗi bất an sẽ bắt đầu nhem nhóm trong lòng những bậc sinh thành.
Tuổi hai lăm, không phải là hai mươi, chưa phải là ba mươi, chưa là già nhưng cũng không còn quá trẻ. Ở cái tuổi này, những cô gái độc thân hai lăm luôn là tâm điểm thảo luận của người thân và họ hàng trong mỗi buổi họp gia đình. Mà chủ đề muôn thuở mãi mãi chỉ xoay quanh hai chữ: Chồng con.
Người Lớn bắt đầu đưa ra những lời giới thiệu, những buổi gặp mặt gượng ép, đến nỗi cả nam chính lẫn nữ chính cũng đều cảm thấy mệt mỏi. Người Lớn đôi khi lại ép buộc con trẻ phải làm theo ý mình. Nghĩ rằng như thế là tốt, là đúng. Nhưng Người Lớn không chịu hiểu một điều rằng: Ngày nay khác với ngày xưa.
Là hai thế hệ. Khác hẳn nhau!
Ngày nay, một cô gái hai lăm tuổi còn có rất nhiều việc để làm. Không chỉ có yêu đương và lấy chồng. Họ có ước mơ, có hoài bão, có sở thích riêng, và có đủ bản lĩnh để thực hiện nó, để khẳng định bản thân mình.
Nói như vậy không có nghĩa những cô gái của thế hệ trước không có ước mơ và hoài bão, chỉ là họ không có đủ can đảm bước qua lằn ranh giới để làm những điều mà họ muốn. Bởi vì họ e ngại, họ lo sợ.
Thời thế thay đổi, xã hội tiến bộ, phụ nữ của ngày hôm nay khác với ngày hôm qua.
Đương nhiên sẽ chẳng có cô gái nào muốn cả cuộc đời mình sống trong nỗi cô đơn. Đến lúc trùng chân mỏi gối, một cô gái thông minh sẽ biết tìm cho mình một nơi an toàn để dừng lại. Chồng con trước sau gì rồi cũng sẽ lấy, vậy thì hà cớ gì Người Lớn cứ phải âu lo?
Quãng thời gian con người làm được nhiều việc nhất đó chính là tuổi trẻ. Mà tuổi trẻ thì chỉ có một lần. Nhiệt huyết của tuổi trẻ qua đi rồi làm sao mà lấy lại? Huống chi duyên phận chưa đến, có cố gượng ép cũng chẳng thể thành duyên. Vậy thì cứ thuận theo tự nhiên chẳng phải là điều tốt hơn hay sao?
Thế nên, hai mươi lăm tuổi và vẫn còn độc thân, thì hãy cứ mặc kệ tôi với đời!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét